Mười tám tuổi bằng lăng không còn tím
Đóa tầm xuân thôi biếc cánh tường rêu
Anh gục ngã bên ngôi nhà cổ tích
Đóa xuân hồng ngơ ngác trước bình châu.

Mười tám tuổi thôi em không thể nữa
Trái tim hồng rạo rực một chút thôi
Đôi mắt xanh anh không lời từ tạ
Cánh tay kia ai hững hờ buông rơi.

Cuộc đời dài tuổi trẻ lại chia hai
Con đường xa đôi chân đã mỏi
Anh đứng lại bên dòng sông duyên nợ
Chuyến đò ngang thôi lỡ bước chân về.

Mùa đông quá dài, mùa xuân lại ở xa
Tuyết trắng xóa, trắng hai dòng giọt lệ
Gió mùa đông sẽ thôi cào tim nữa
Tên em thôi vang vọng lúc đêm về...

Em dừng lại anh thôi không bước nữa
Trời già thôi không trêu kẻ đa tình
Thời gian bạc tựa như băng tuyết trắng
Tình yêu em đọng lại trái tim anh.

Sưu tầm
Anh không hứa rằng yêu em suốt kiếp
Không thể cười khi thiếu vắng bóng em,
Anh cũng không thao thức cả một đêm
Không ăn uống chỉ vì em hờn giận.

Anh không thấy lòng mình như trống vắng
Như bầu trời không nắng lúc xa nhau,
Không cùng em đi suốt dưới mưa ngâu
Không lặng lẽ ầu sầu khi xa cách.

Anh không phải dạng người nhiều nước mắt
Không khóc vì lỡ đánh mất em đâu,
Anh cũng không tìm rượu để giải sầu
Không đi đến nơi nào cho dễ chịu.

Anh cũng biết tình yêu không êm dịu
Không thể như một điệu nhạc vần thơ,
Không lặng im bởi những phút mong chờ
Không hạnh phúc bởi những giờ giận dỗi.

Anh xin em xin hãy đừng bối rối
Cuộc tình anh không vẽ bởi màu đâu,
Anh yêu em ngay những phút ban đầu
Tuy giản dị nhưng dài lâu bền vững.

Trích từ entry của thuckhang_k34, 360plus.yahoo.com
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu đương

Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong
Và phương trời thẳm mờ sương cát
Tay vít dây hoa trắng chạnh lòng

Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng: hoa giống như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi

Thuở đó nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy

Đâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời đau khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá, tôi buồn lắm!
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường

Từ đấy thu rồi, thu lại thu
Lòng tôi còn giá đến bao giờ
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ

Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người

Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Nhưng hồng, tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm pha

Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi

Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ
Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lạnh lẽo, chân mây trắng
Người ấy sang sông đứng ngóng đò

Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi, người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng

TTKH
Nguồn: Văn hóa Việt Nam
Chưa bao giờ anh nghĩ sẽ xa em…
Không về nữa để buồn lên mắt nhỏ
Như dế mèn… ngàn đời lưu luyến cỏ
Đợi em về thơm lại buổi sương mai . . .

Lâu lắm rồi trên quãng đường oằn vai
Mơ chẳng dám nên hoa buồn sương đọng
Em còn để giọt buồn trên mắt đẹp
Anh âm thầm tim khóc mỗi ngày sang

Chiều nay lại mây trời buông lãng đãng
Thu vừa sang chiếc là khoác áo vàng
Tình anh mãi một màu không giống lá
Đợi em về tiếp nối lại trang thơ . . .
Sưu tầm
Tôi đi tìm tôi
Trong bóng trời chạng vạng
Thấy bóng mình biến dạng
Tất cả đã xa rồi quá tầm với đôi tay.

Tôi đi tìm tôi
Không biết nỗi đau từ đâu bất chợt kéo về
Cười ha ha để biết mình tồn tại
Ngộ ra rằng cười chắc đã vui đâu.

Tôi đi tìm tôi
Ở thị trấn ngày xưa mình chạy trốn
Ngày trở về đứng ngã tư chộn rộn
Không chạy mà sao quýnh quáng đôi chân.

Tôi đi tìm tôi
Chợt thấy bóng mình cô đơn khóc
Vẫn trong bóng trời chạng vạng
Sao không là hoàng hôn hay bình minh ló dạng?

Không nhận rõ được mình
Tôi đi tìm tìm mãi không thôi...

Bồ Công Anh
Trích Áo Trắng - Số ra ngày 1-1-2010
Sáng nay hạ về
Em không đến nữa
Ghế đá trống trơn
Mùa mang nỗi nhớ.

Nhớ từng hơi thở
Nhớ khuôn miệng cười
Tóc huyền tha thướt
Dáng kiều...chơi vơi...

Mùa hạ rong chơi
Đàn ve dạo nhạc
Khúc ca nhớ mong
Nhớ thương quay quắt.

Hạ vẫn thầm nhắc
Bóng hình ngày xưa
Đâu đây phượng đỏ
Cứa vào tim chờ...

Hồ Huy Sơn
Theo TGPN Xuân Tân Mão 2011
Nếu một ngày ta bỗng hết yêu nhau

Anh có đến để gặp em lần nữa?

Hay để em một mình bên khung cửa

Đợi chờ người trong muôn nỗi xót xa.

-------------0O0--------------------

Nếu một ngày mọi thứ bỗng trôi qua

Những kỉ niệm giờ đây đành tan vỡ

Em biết rằng dù một lần lầm lỡ

Nhưng ngọt ngào vẫn đọng mãi trong tim.

-------------0O0--------------------

Nếu một ngày anh bỗng muốn đi tìm

Một hình bóng nơi bến bờ xa lạ

Dù với em tình anh là tất cả

Nhưng nén lòng em sẽ để anh đi.

-------------0O0--------------------

Nếu một ngày anh bỗng muốn chia li

Tìm hạnh phúc nơi chân trời bất tận

Nén nước mắt em không buồn, không giận

Để nhẹ lòng cho kẻ sắp đi xa.

-------------0O0--------------------

Nếu một ngày tình yêu của hai ta

Đã chẳng còn vẹn nguyên như lúc trước

Những kí ức đã không còn ràng buộc

Hãy là người nói trước, được không anh?

-------------0O0--------------------

Nếu một ngày mọi thứ bỗng mong manh

Chỉ đợi chờ một câu rồi tan vỡ

Dẫu biết rằng tình duyên mình dang dỡ

Và ngọt ngào chẳng giữ nổi đôi ta.

-------------0O0--------------------

Nếu một ngày tình anh bỗng phôi pha

Hãy dừng lại tìm cho mình khoảng lặng

Nếu tình yêu sau những ngày trầm lắng

Vẫn không còn… ta sẽ phải xa nhau

-------------0O0--------------------

Nếu một ngày tình yêu có đớn đau

Xin anh hãy tìm đến em anh nhé

Em sẽ là người bạn hiền lặng lẽ

Nhưng không thành một nửa của anh đâu.

-------------0O0--------------------

Và cho dù tình yêu chẳng phai màu

Anh đã chọn cho mình đường phía trước

Thì hãy tin, đừng bao giờ đi ngược

Bởi em không thể đợi anh cuối con đường.

-------------0O0--------------------

Cứ bước đi dù lòng vẫn yêu thương

Và tự tìm cho mình đường đi mới

Hãy tin rằng một ngày mai sẽ tới

Hạnh phúc ngập tràn trên lối anh đi.

-------------0O0--------------------

Dù tình ta nay đã chẳng còn chi

Nhưng hãy cứ như bình thường anh nhé

Để cuộc chia li trở thành lặng lẽ

Để ngọt ngào vẫn đọng mãi trong nhau.

-------------0O0--------------------

Thà một lần em nhận lấy đớn đau

Để ngàn năm tình ngủ yên mãi mãi

Hãy ra đi đừng quay đầu nhìn lại

Để biển tình chôn chặt những yêu thương.

Nguồn nghethuatsong.info
Những ký tự yêu anh chưa viết bao giờ

Em đọc lên nghe mùi thảng thốt

Ngày nhàu nhĩ

Mưa vội vã

Đông về...



Những ký tự yêu anh chưa làm nhạc

Dòng kẻ đời em đã rạo rực âm thanh

Ngôn ngữ lập trình

Hòa âm phối khí

Xuân hơn hớn cánh đồng em...



Anh chưa hề vẽ bức tranh mùa xuân

Em dựng lên ngôi nhà hạnh phúc

Những đứa trẻ bi bô

Em phết lên toan vẽ màu yêu

Nở nụ cười mãn nguyện

Hạ về, gió hát khúc xôn xao...



Anh lập trình cho mình thu quyến rũ

Những tham số rối mù canh hẹ

Em mỉm cười,

Hóa giải những hoài nghi.



Ký tự yêu anh vẽ bốn mùa

Chỉ là mơ tưởng

Bốn mùa hạnh phúc

Hoa thơm ngát

Rực rỡ cánh đồng em...


Từ Dạ Linh
Anh không muốn lạc em thêm lần nữa
Khi mùa đông đang trước cửa dập dồn
Ta đã vượt qua bao nhiêu đèo dốc
Mới thấy nhau trong nắng quái hoàng hôn.

Những khao khát dẫu đã nhòa trong gió
Những đam mê dẫu xa lạ đa phần
Anh giây lát như bỗng qua mê sảng
Hiểu điều anh duy nhất sẽ riêng cần.

Cứ đượm buồn bởi nhọc nhằn đã trải
Lơ đễnh đi như cạn cuộc chơi rồi
Anh không muốn lạc em thêm lần nữa
Bởi chỉ em mới gợi được nên thời.

Anh kêu hãnh với trái tim rỉ máu
Không cúi đầu trước ngon ngọt phù hoa
Anh đã sống với niềm tin riêng có
Rằng sinh ra không phải để sa đà.

Với tất cả những gì không thực trải
Với những người không thực nhịp lòng nhân
Em có thể đã không cùng buổi ấy
Nhưng từ nay vĩnh viễn phải luôn gần.

Giữa rét mướt căm căm trong tình ý
Giữa hụt hơi của lãng tử sang chiều
Trong tất cả những ngày tàn thi sĩ
Nếu không em, chỉ còn lại tiêu điều…
Hồng Thanh Quang
Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng biến thành thơ

Hai chiếc dép gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu


Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tri khắng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi

Không thể thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau vì một lối đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.

Nguyễn Trung Kiên
Bên gối trong đêm lặng thầm nguyện ước,
Em cầu mong anh sẽ nhớ đến em.
Những giọt nước mắt trên khóe mi hờ khép,
Mơ một tình yêu sẽ mãi lâu bền.

Sớm thức giấc trong ánh dương bừng sáng,
Em chợt quên đi nỗi nhớ lớn từng ngày.
Đám mây nhẹ trôi bên trời nỗi nhớ,
Em nhận ra anh trong nỗi nhớ đong đầy.

Ngày ngày trôi qua trong niềm thao thức,
Em giấu nỗi buồn đau nơi khóe môi cười.
Mong được một lần được nhìn anh trìu mến,
Trong vòng tay anh hạnh phúc yên vui.

Ngày mệt mỏi buông màn đêm an giấc,
Đêm bình yên em khắc khoải nhớ anh.
Em cố ngủ nhưng không sao ngủ được,
Biết làm sao cho vơi nỗi nhớ nhung.

Trong bóng đêm em vỗ về giấc ngủ,
Thầm nguyện cầu giữ mãi một tình yêu.
Đến bao giờ con tim anh thổn thức,
Hiểu được lòng em mãi mãi yêu anh.

Deiah Haddock
Em nấu tình yêu thành món canh
Không gia vị, không bỏ đường
Nhưng nêm chút cảm xúc
Sôi trào...

Em nấu tình yêu thành món canh
Những vui buồn đớn đau gác lại bên
Để lửa nho nhỏ
Rồi thưởng thức...

Em nấu tình yêu thành món canh
Không thổ lộ, không khoa trương
Để đôi khi trong cô tịch
Mình em nếm...

Em nấu tình yêu thành món canh
Như hương hoa lan xa mười dặm dù trời lặng gió
Thẩm thấu, cho và gửi lại
Thanh thoát...

Em nấu tình yêu thành món canh
Không dục vọng, không vật chất nhưng đường dài
Lo khi trái tình yêu chín
Nơi em sẽ rộn ràng...

Theo Tào Đình
Sống không giận, không hờn, không oán trách
Sống mỉm cười với thử thách chông gai
Sống vươn lên, theo kịp ánh ban mai
Sống chan hòa với người chung sống.

Sống là động nhưng lòng luôn bất động
Sống là thương nhưng lòng chẳng vấn vương
Sống yên vui danh lợi mãi coi thường
Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.

Đản Cơ Tự
Love is love, the swelling song of the heart,
The sould on which is graven an image,
To yearn, to dream for endless nights,
To await the footfalls of the beloved,
Love is eyes caressing each other,
Tremling lips that can utter no phrase,
When together the forgetulness of a million sorrows,
And seeing life in brilliant colors.

Yêu là yêu, là nhạc lòng lên điệu,
Là trái tim ghi khắc bóng hình ai,
Là nhớ mong mơ mộng suốt đêm dài,
Là chờ đợi bước chân người thân mến.
Yêu là mắt nhìn nhau đầy âu yếm,
Môi ngập ngừng mà chẳng nói nên câu,
Lúc gần nhau quên vạn nỗi u sầu,
Và thấy cả cuộc đời lên sắc thắm.

Trich trong "Những bức thư tình hay nhất thế giới"
Suốt mười năm tôi biếng đọc Nguyễn Du
Quân thù ném bom xuống những làng quê ta đẹp nhất
Kiều bó tròn trong những gói tản cư
Bà ru cháu bằng ca dao sản xuất.
Thấy trăng lên tôi sợ ánh trăng ngời
Tôi muốn luyện lòng tôi thành lửa sắt
Không tiếc gì vầng trăng xẻ làm đôi
Sợ bộ đội hành quân đi gặp giặc.
Mười năm qua, nay trở lại hòa bình
Tràng ly biệt lại đoàn viên trước cửa,
Cảo thơm đặt trước đèn, tôi giở,
Mỗi trang Kiều rung một bóng trăng thanh
Chạnh thương cô Kiều như đời dân tộc
Sắc tài sao mà lại lắm truân chuyên
Cành xuân phải trao tay khí nước mất
Cỏ bên trời xanh một sắc Đạm Tiên.
Bỗng quý cô Kiều như đời dân tộc
Chữ kiên trinh vượt trăm sóng Tiền Đường
Chàng Kim đã đến tìm, lau giọt khóc
Và lò trầm đêm ấy tỏa bay hương.
Tôi hiểu sao trong xà lim án chém
Lý Tự Trọng trưa nào còn đọc trang Kiều
Đảng dạy ta không thể đưa lòng đi theo Đảng
Lại xa những gì dân tộc thương yêu
Giá đem lòng tôi tôi đọc Nguyễn Du
Có phải đã hiểu nhân dân mình thêm chút nữa?
Hiểu giá khổ đau để thêm bừng ngọn lửa
Nước mắt ta đem đổi máu quân thù
Thôi vui lên! Hạnh phúc đến đây rồi
Dẫu sông lại, cô Kiều không khổ nữa.
Cả nhân loại sắp đến ngày hội ngộ
Nguyễn Du viết lại Kiều chắc sẽ có văn vui.
Ta cách xa nhau một tiếng nấc, một thôi đường
Xưa Nguyễn khóc - thì nay ta đã hát,
Những chuyện Kiều cứ để yên, không cần lau nước mắt
Đời đang vui đời sẽ viết thêm chương.
Em nói trong thư: "Mấy bữa rày,
"Sao mà bươm bướm cứ đua bay;
"Em buồn em nhớ, chao! em nhớ!
"Em gọi thầm anh suốt cả ngày.

"Ngoài ấy vui không, anh của em?
"Trong này đã có nắng vàng êm;
"Mỗi lần nắng rọi, em ra cửa,
"Em nghĩ gì đâu, đứng lặng im.

"Mùa xuân khó chịu quá đi thôi!
"Cảnh đẹp làm em thấy lẻ loi,
"Chim hót xui em nghe quạnh quẽ:
"- Hay là anh đã bỏ em rồi"?"
ồ! mới nghiêng mình xem nước trong
Vui mừng em thấy má em hồng..."
Em tôi ǎn nói vô duyên quá!
Em đốt lòng anh, em biết khổng
Trã lại cho em lời nói yêu đầu
Của những ngày hai đứa mới quen nhau
Bởi yêu em nên anh quá khổ đau
Bao năm tháng không phai niềm thương nhớ

Trã lại cho em tơ lòng đã ngõ
Trong nắng thu vàng trãi rộng khắp đường quen
Từng hàng cây như mong muốn khát thèm
Cho tình thân lá đừng rời xa nhau nữa

Trã lại cho em những gì đã hứa
Lời nói chân thành trong tận trái tim anh
Tiếng yêu thương anh không thể trọn dành
Những ưu ái cho tình em suốt kiếp

Trã lại cho em những gì đã viết
Xé tim lòng trao gỡi đến cho anh
Mộng ngày xanh hai đứa đã không thành
Nơi đất khách tim lòng anh gía lạnh

Nơi phương xa xin em đừng hờn trách
Mối tình sầu mỗi đứa một hướng đi
Phút chia ly em đã nói những gì
Xin trã lại lời thề em hôm ấy

Một lần yêu là một lần thất bại
Mối tình đầu dang dở đến hôm nay
Hình bóng em anh nhớ mãi không phai
Nên đau khổ trong chuổi ngày viễn xứ

Trã lại cho em mối tình xưa củ
Đã đi vào dĩ vãng của thời gian
Cùng đên thu gió mát với trăng ngàn
Tình ta đó anh xẽ chôn vào nơi huyệt mộ …
Tôi yêu em như rừng thông bát ngát
Xanh biết bốn mùa không héo úa vào đông
Tình của tôi như dòng nước âm thầm
Trôi chãy mãi trong lòng sông vô tận

Tôi yêu em một tình yêu trầm lặng
Tha thiết nhẹ nhàng nhưng mạnh tựa bão giông
Bỡi yêu em nên tôi rất cãm thông
Dù hai đứa đôi bến bờ chia cắt


Tôi yêu em như một cơn gió lốc
Cuồn cuộn xoáy vào điễm tựa của tình yêu
Rộng rãi trôi xuôi theo con nước thũy triều
Xẽ dâng mãi cho tình yêu ngời sáng

Tôi yêu em như nắng hồng sa mạc
Sưỡi ấm muôn đời không lạnh lẽo trái tim
Vũ trụ bao la mà tôi chỉ có yêu em
Bỡi tim hai đứa có cùng chung một nhịp đập

Tôi yêu em một tình yêu chân thật
Không lộc lừa không tính toán nghĩ suy
Tình cũa tôi chỉ mãi mãi trao đi
Không đòi hỏi mối tình em đáp lại

Tôi yêu em một tình yêu quằn quại
Trong cơn say quên cãm giác của con người
Hơi men nồng hâm nóng lại tuổi đôi mươi
Đời trai trẻ trong tung hoành ngang dọc
Tôi lang thang khi hoàng hôn xuống
Trên bầu trời lấp lánh vạn vì sao
Bóng thân quen như vẩy tay chào
Cùng nhẹ bước theo tôi trong vô định

Bước chân đi mà không cần suy tính
Đi về đâu ? và định hướng phương nào?
Ngước lên trời muốn hỏi những vì sao
Xin chỉ lối đưa đường cho tôi nhé

Tôi với em cuộc tình hai lối rẽ
Như sao trời chỉ soi sáng đêm đen
Nhớ thương em anh trúc cạn nỗi niềm
Trong đêm tối với vì sao quen thuộc

Mãi miên man mà không dừng chân bước
Nghe tâm hồn trống trãi lạ làm sao
Đêm hôm nay như thổn thức tuôn trào
Từng kỷ niệm như hiện về trong thực tại

Giãng đường xưa anh vẫn cò nhớ mãi
Gỡi cho em những dòng chữ hẹn hò
Em cất vào trong đôi mắt âu lo
Nhìn quanh quất coi có ai trông thấy

Sau giờ học anh vẩn chờ em đấy
Trao lá thư , em chỉ khẻ mĩm cười
Đưa mắt nhìn và nói nhỏ với tôi
Chiều thứ bãy anh chờ em trước cỗng

Tôi đứng đây như người trong cõi mộng
Khẽ nhìn em khuất bóng dưới hiên nhà
Từng dãy nhà ký túc xá xa xa
Tôi quay gót trỡ về trong vui sướng

Ngồi trên xe mà lòng mừng vô tưỡng
Hẹn với em trong những buổi cuối tuần
Xuân , hạ , thu tàn , rồi lại tới đông
Theo năm tháng tôi càng yêu em mãi

Chia tay em vào mùa thu khắc khoãi
Trong đêm thâu tôi đau khổ nghẹn ngào
Trên tay cầm chiếc khăn trắng em trao
Mà khoé mắt rưng rưng đôi dòng lệ

" Chiếc khăn tay chĩ hồng thêu chặc "
" Nơi quê nhà em mãi đợi chờ anh "
Đọc dòng thơ tôi quặn thắc tim lòng
Em yêu hỡi ! Tình nồng anh vẩn vậy

Bao năm qua nơi phương trời hãi ngoại
Vẩn yêu em trong xa vắng đoạn trường
Sao em đành phãn bội lại lời thương
Trên khăn trắng em trao anh ngày đó

Tim lòng anh muôn đời xin đễ ngõ
Chờ đợi em trong suốt kiếp đau buồn
Bỡi kiếp nầy không trọn vẹn yêu đương
Xin thượng đế ban cho anh kiếp khác

Xẽ cùng em trọn đời hợp tác
Nối tơ tình đến vạn kiếp mai sao
Tình của anh như muôn lượn sóng dâng trào
Và vĩnh viễn yêu em như một hằng số

Đêm đã tan vầng thái dương vừa ló dạng
Xoá tan đi một đêm tối ưu buồn
Chiếc áo choàng đã ước đẫm mù sương
Tôi quay gót trỡ về nơi ẩn trú...
Khúc biệt ly từ đâu vang tới
Tâm sự buồn bỗng trỗi dậy trong tôi
Rượu chưa say , sao nghe cay đắng bờ môi
Lời từ tạ vang lên theo khúc hát

Tiễn đưa nhau lòng tôi nghe như tan nát
Mối tình sầu biết trã lại cho ai …
Cố nhân ơi ! sao tôi vẫn mãi u hoài
Tìm quên lãng trong men nồng hương rượu

Muốn thét lên cho càng khôn vũ trụ
Hóa giãi dùm đau khỗ cũa lòng tôi
Và quên đi nghịch cãnh của cuộc đời
Xin vá lại trái tim đau đang rĩ máu

Tôi mơ ước một cuộc đời không chao đão
Không đau thương , không rã rượi trong lòng
Không buồn phiền vì chia cắt tình chung
Không lừa lộc , không có tình yêu bội phãn

Nhạc du dương như lời than oán
Tôi nhẹ nhàng trong vũ diệu Tango
Trong vòng tay em như dã mơ hồ
Cùng nhẹ bước trong quay cuồng ánh chớp

Em là ai tôi đây không biết được
Nét u buồn trên gương mặt quá trầm tư
Chĩ gặp em trong buỗi tối trăng mờ
Chắc có lẽ , có cùng chung tâm sự

Cụng ly nhau cho quên đời lữ thứ
Từng giọt sầu trên khóe mắt em sa
Sánh vai nhau đi dưới ánh trăng tà
Tôi lặng lẽ bên em mà không nói

Cãm thông nhau đâu cần phãi hỏi
Chỉ hiễu thầm qua ánh mắt em trao
Lòng của tôi đã chết lạnh tự hôm nào
Không cãm giác với cơn say tình ái …
| Copyright © 2013 Trái Đất Mũi