10 kinh nghiệm vàng trong cuộc sống 1. Đừng trút giận lên người khác:

Chấp nhận mỗi người đều có lúc xuống tinh thần, không nên làm trầm trọng hóa vấn đề và trút nỗi bực dọc lên người khác, điều này chỉ khiến cho tình hình trầm trọng thêm và gia tăng sự bực mình ; thay vào đó, hãy dựa vào bạn bè để xua đi sự khó chịu và lấy lại vui vẻ .

2. Đừng bận tâm đến sự đổ vỡ:

Chấp nhận sự đổ vỡ như một phần không thể thíếu của cuộc sống, không phải ai cũng lấy được người đầu tiên mình yêu, bạn có thể cũng không phải là một ngoại lệ. Thay vì bực tức, hãy nghĩ đến tương lai, làm một việc gì đó có ích cho bản thân, nỗi buồn sẽ trôi qua và bạn lại có một tình yêu mới.

3. Tránh chữ "biết rồi" khi người khác đang nói:

Nó giống như "Tôi biết rồi, anh im đi ! ", đây là một cách dập tắt hứng khởi của người đang nói và đào một hố sâu ngăn cách giữa hai người (ta hãy tưởng tượng khi mình định nói với ai một chuyện thì được ném vào mặt "Biết rồi !"). Thay vào đó, hãy lắng nghe một cách vui vẻ vì người đó cũng đồng ý với mình hoặc cũng biết điều mình biết, và cùng nói với chuyện với họ về vấn đề chung này.

4. Kiểm tra lại những điều kì cục:

"Tôi có thể làm tất cả hài lòng", đó là một trong những điều kì cục. Cho dù ta có đối xử tốt với tất cả mọi người thì cũng không có nghĩa là mọi người đều sẽ đối xử tốt lại với ta ( hazeem: bạn là người ăn chay không có nghĩa là con bò sẽ không húc vào bạn ). Thay vào đó, hãy vui vẻ với những người đối xử tốt lại với ta và làm đẹp thêm tình bạn đó; chấp nhận những người dửng dưng với những hành động tốt của ta, xem đó không phải là đối tượng để kết bạn.

5. Tập thiền như một cách lấy lại tinh thần:

Con người ai cũng không tránh khỏi những suy nghĩ dài vô tận, những lo âu về công việc, về bạn bè và cả về bản thân...nếu ta không biết dừng những suy nghĩ này lại thì bộ óc của ta sẽ quá tải và BOOM, ta sẽ bị stress, mọi chuyện sẽ càng rối tung lên. Thiền sẽ là một cách rất hay mà bất cứ ai cũng có thể áp dụng được để giảm tải cho bộ óc. Ngồi ở một nơi thật yên tĩnh, đừng suy nghĩ đến bất cứ một chuyện gì và hãy thở thật sâu, ta sẽ thấy dễ chịu và đỡ căng thẳng hơn. Cuộc sống sẽ trở nên thoải mái và đầy niềm vui.

6. Đừng trở thành người bới lông tìm vết:

Đây là điều dễ làm và dễ gặp nhất ở mỗi người, luôn tập trung vào những sai sót, khuyết điểm của người khác và của chính bản thân, cường điệu những sai sót này lên bằng cách chê bai và ca thán...Khi đó ta sẽ luôn cau có và khó chịu và có một niềm vui ảo tưởng khi tìm ra một điểm yếu của người khác. Thay vào đó, chấp nhận những khuyết điểm đó như một phần không thể thiếu của mỗi người, tập trung vào những điều tốt của họ cũng như của bản thân ta; nếu như đó là một người ta chưa tìm thấy điểm tốt hoặc (có thể) không có điểm tốt (đối với ta) thì đó hiển nhiên là người không phải để ta bận tâm.

7. Cẩn thận khi chọn chiến trường:

Ai cũng có những chiến trường của riêng mình, hãy suy nghĩ thật kĩ về tầm quan trọng của chiến trường trước khi chiến đấu, tránh những chiến trường không quan trọng có thể làm ta vừa tốn sức, vừa mất đi hòa khí. Tốt nhất là cho điểm theo thang điểm 10 cho từng chiến trường, nơi nào được chấm điểm từ 5 trở xuống thì không nên mắc kẹt vào . Điều này sẽ giúp ta tránh những căng thẳng trong cuộc sống và giải quyết công việc có hiệu quả hợn

8. Chấp nhận lỗi lầm của mình:

Ta sẽ rất bực nếu một người bạn cứ chối trong khi lỗi của họ đã rõ. Đáng buồn, điều này xảy ra rất thường xuyên, con người có thể thấy lỗi lầm của người khác một cách dễ dàng nhưng ít khi chấp nhận lỗi lầm của mình. Khi ta không biết bơi thì đi học bơi, không thể ngồi nhà để người khác không biết điều đó. Nếu ta biết chấp nhận lỗi của mình, ta sẽ mau tiến bộ hơn và càng được mọi người yêu quý.

9. Vui vẻ vì người khác:

Bạn có thấy vui khi bạn của bạn gặp chuyện vui ? Nếu câu trả lời là có, xin chúc mừng, bạn đã có một nguồn dinh dưỡng rất quý cho cuộc sống hạnh phúc của bản thân. Nếu ta biết vui với niềm vui của người khác, ta đã làm lợi cho chính bản thân, có thêm niềm vui và làm ấm thêm tình bạn, trên hết, ta đã góp phần vào một thế giới cùng vui vẻ.

10. Hỏi người thân của bạn một cách chân thành:

"Điểm yếu của tôi là gì ?": nghe những điểm yếu của ta từ miệng người khác không làm cho ta xấu hổ, vì có nói ra hay không thì họ cũng đã nhận ra điều đó, và bây giờ ta lắng nghe điều đó là có ích cho chính ta, một mặt biết được những ý kiến khách quan về bản thân để sửa đổi, mặt khác giúp cho người khác biết ta là một con người cởi mở, sẵn sàng tiếp thu ý kiến của người khác, khiến cho tình bạn cũng như tình cảm được bền lâu .

(Sưu tầm)
Theo bạn, thế nào là người tự tin? Đó là một doanh nhân với vẻ ngoài lịch lãm, đi chiếc xe đắt tiền và đến những nơi sang trọng? Sự thực thì tự tin đích thực của một con người không thể đến từ bên ngoài.

Nếu bạn cho rằng bạn tự tin vì những thứ vật chất bạn sở hữu, hay vì doanh nghiệp bạn đang điều hành hàng năm mang về khoản lợi nhuận khổng lồ, thì bạn dễ dàng mất tự tin khi gặp một người giàu có hơn mình và thành công hơn mình.

Bạn đang sở hữu chiếc điện thoại Vertu Signature vỏ platinum, được bán với giá 32.000 USD. Chiếc điện thoại có thể xem là “đỉnh” nhất, được giới triệu phú ưa dùng và bạn tự tin khi “dắt” nó bên mình. Nhưng chỉ vài tháng sau, hàng loạt những mẫu điện thoại mới ra đời với đa dạng tính năng, giá cả; liệu chiếc Vertu của bạn có còn là “hàng đinh”?



Vậy thế nào là tự tin đích thực? Người tự tin phải là người trả lời được các câu hỏi sau: Mình là ai? Mình sống trên đời này để làm gì? Đích đến trong cuộc đời mình ở đâu? Khi đang đi trên đường và gặp một bùng binh với nhiều ngã rẽ, bạn sẽ lúng túng nếu không biết mình cần đi tới đâu và phải rẽ ngả nào. Nếu bạn đã xác định rõ mục tiêu của mình, điều duy nhất bạn cần làm lúc này là an tâm tiến bước. Tự tin đích thực cần sự bình an, thoải mái và yên vui trong nội tâm.

Số đông ngày nay đo lường sự tự tin của một doanh nhân bằng lợi nhuận hay quy mô doanh nghiệp đó gặt hái trong từng thời kỳ. Điều này dẫn đến một hệ quả là chỉ những doanh nhân xây dựng được một doanh nghiệp lớn, gặt hái nhiều thành công trong kinh doanh mới có thể tự tin! Kỳ thực những điều này chưa đủ để viết nên câu chuyện về một con người!



Ý niệm thành công trong thời đại mới đối với một người là đạt sự cân bằng, tức là gặt hái kết quả tốt trên nhiều mặt của cuộc sống như tài chính, trí tuệ, sức khỏe, gia đình, đời sống cộng đồng, tâm linh… Vậy khi loại bỏ những yếu tố thuộc về thành quả vật chất như bằng cấp, địa vị, ngoại hình, vóc dáng, quần áo… điều còn lại của một người là ước mơ, hoài bão, mục đích sống, những chuẩn mực sống mà họ đặt ra cho mình và tôn trọng suốt đời. Đó là những thứ không ai có thể tước đoạt khỏi họ.

Một người khi biết sống với ước mơ, sứ mạng, hoài bão của mình, họ sẽ rất giàu sinh khí. Họ không bận tâm người khác nghĩ gì về mình mà chỉ bận tâm về con đường và ước mơ mà họ hướng đến. Họ sống thanh thản trong cuộc đời, không sợ nhanh hay chậm vì họ biết rằng cuối cùng, mình sẽ đến đích. Họ luôn biết rõ mình là ai, mong muốn gì và mục đích cuộc sống của mình là gì.

Chỉ khi bạn hiểu rõ các giá trị sống của bản thân, bạn sẽ tạo dựng cho mình một nền tảng tự tin chắc chắn. Nhiều người trong chúng ta vẫn bối rối, không biết đưa ra quyết định như thế nào trong một số tình huống khó xử. Bạn không biết mình nên làm hay không làm, chọn hay không chọn, theo hay không theo vì bạn chưa định hình được giá trị sống làm chuẩn mực để ra quyết định.

Nếu giá trị sống bạn chọn là yêu thương thì trong trường hợp phải lựa chọn giữa yêu thương và vật chất, bạn sẽ chọn yêu thương. Nếu giá trị ưu tiên của bạn là phát triển bản thân thì khi phải lựa chọn giữa có tiền trước mắt hay phát triển bản thân, bạn sẽ chọn phát triển bản thân. Nếu giá trị quan trọng của bạn là gia đình thì khi gia đình được đem ra đặt cược với công việc, sự nghiệp, chắc chắn bạn sẽ chọn gia đình.

Tự tin đích thực chỉ có thể xuất phát từ bên trong con người bạn. Vì thế, hãy xác định rõ chân dung nội tâm của mình, hình ảnh một con người bạn muốn trở thành và an tâm sống với những gì bạn đã chọn. Như thế, bạn sẽ vui sống giữa đời, bất chấp mọi bon chen, so sánh, đố kị bởi bạn biết bạn đang đi trên con đường của riêng mình!

Theo mjnhkata.info
Đố vui: Quan sát thật kỹ và tìm ra qui luật của những biểu tượng này. Sau đó bạn hãy cho biết biểu tượng tiếp theo trong chuỗi là gì.


Đáp án: Các biểu tượng này được hình thành từ việc ghép một cặp đôi số với nhau 1&1, 2&2, 3&3… Vì vậy biểu tượng tiếp theo trong chuỗi là hai số 8 ghép với nhau.

Hằng ngày, chúng ta nhìn rất nhiều sự vật, hiện tượng, nhưng không mấy khi chúng ta nắm bắt sâu sắc. Đó là vì chúng ta có thói quen “nhìn nhưng không thấy”. Để hấp thu toàn bộ một sự vật, chúng ta cần quan sát bằng tất cả các giác quan hỗ trợ cho việc khám phá sự vật một cách khách quan. Quan sát cần có sự tập trung, chủ định, có mục tiêu, có phương pháp, và quan trọng nhất là luôn tiếp cận sự vật như thể lần đầu trông thấy nó. Thính giác, khứu giác, xúc giác, vị giác; cả khả năng tưởng tượng, trí nhớ, lập luận, phân tích, tổng hợp…đều tham gia vào quá trình quan sát. Thực ra, chỉ cần chúng ta tập trung và mong muốn tìm hiểu cặn kẽ sự vật là đủ.

Bạn nghĩ bạn đã biết hết về một bông hoa cúc vàng? Thử nhìn chúng bằng con mắt của một trẻ thơ, bạn sẽ khám phá nhiều điều thú vị. Đừng để những kinh nghiệm cũ vô tình trở thành rào cản che khuất tầm nhìn của bạn. Chỉ tập trung vào một bông hoa ấy thôi, đã có vô vàn điều để bạn quan sát. Từng đường gân trên cánh hoa, hình dạng cánh hoa, độ dày của từng cánh hoa, cấu trúc sắp xếp của những cánh hoa, nhụy hoa, đài hoa ôm lấy cánh hoa thế nào, lá của nó ra sao, sự hòa hợp giữa thân – lá - hoa, nó vừa chớm nở hay đã khoe hết cái độ xuân sắc, giọt sương đọng trên từng cánh hoa ấy long lanh thế nào, hít một hơi dài để ngửi lấy mùi hương của nó, thử sờ vào bông hoa ấy để thêm những cảm nhận…



Thử một lần nhìn thật kỹ như vậy, bạn sẽ khám phá nhiều điều thú vị từ một bông cúc tưởng chừng chẳng có gì mới lạ. Sau khi quan sát, bạn hãy nhắm mắt lại để hình dung, nhớ lại những gì mình đã quan sát và vẽ lại trong trí của mình thật chi tiết về bông hoa ấy. Rồi hãy mở mắt ra để tiếp tục quan sát. Nhìn nó ở những góc độ khác, hay một hướng khác.

Thay vì cắm nó vào một chiếc bình sứ, thử cho nó vào một cái ly thủy tinh, hoặc ngắt nó ra khỏi cuống và thả nổi nó trong một cái chén đựng nước…Lúc này, bạn sẽ cảm thấy thích thú với những điều mới mẻ mà bạn vừa thu được. Thật ra, những điều kỳ diệu ấy vẫn ẩn chứa trong bông hoa cúc vàng từ ngàn đời nay, chỉ vì chưa gặp người “có duyên” để cảm thụ.

Để sáng tạo trong công việc và trong chính đời sống, bạn cần khả năng luôn tìm thấy điều mới mẻ ở những sự vật và sự việc tưởng chừng “cũ rích”. Khả năng quan sát sâu sẽ giúp bạn phát triển được những ý tưởng mới, phong phú hóa những hiểu biết của mình. Khi còn bé, chúng ta học bằng cách sử dụng tất cả các giác quan để quan sát và nhận biết sự vật. Nhưng khi đến trường, chúng ta tập trung vào ngôn từ như là cách học duy nhất: lời thầy giảng, kiến thức in trong sách vở, thi kiểm tra qua bài viết, làm nghiên cứu tại thư viện.

Để khôi phục lại khả năng quan sát mạnh mẽ của mình, các bạn có thể tập từ những sự vật bình thường trong đời sống hàng ngày. Bạn có thể cầm một tờ tạp chí trên tay làm ví dụ. Đừng chỉ đọc chữ, mà hãy xem cả hình ảnh, cách bố cục, kiểu chữ; sau đó dùng khứu giác để ngửi mùi của những trang giấy mới, dùng tay chạm vào trang báo để cảm giác độ mịn của giấy, độ láng của trang bìa, chú ý để lắng nghe tiếng sột soạt của trang báo, nhắm mắt lại để hình dung những gì bạn vừa cảm nhận. Hãy quan sát như một đứa trẻ lần đầu tiên trong đời được cầm trên tay tờ báo. Bạn sẽ nhận ra được nhiều điều thú vị!

Khi đã khôi phục lại khả năng quan sát sâu, bạn đã rèn luyện được một năng lực vô cùng quan trọng để có thể trở thành một nhà kinh doanh thành công: nhạy bén và sâu sắc trong việc tìm kiếm ý tưởng và giải quyết vấn đề.

Theo mjnhkata.info
Bạn than phiền về cuộc sống của mình, bạn chán ngán mỗi ngày và bạn luôn cho rằng mình là kẻ thất bại.

Thế bạn đã bao giờ thử hạnh phúc theo cách của người khác chưa?

Nghe qua thì có vẻ đầy mâu thuẫn và khó thực thi. Nhưng, hãy dành ít phút để đọc và suy ngẫm, có thể bạn sẽ tìm ra được thông điệp nào đó cho riêng mình

Dường như cuộc sống hiện đại ngày càng khiến con người trở nên mệt mỏi trí nghĩ và mang nhiều cảm xúc buồn bã. Quá nhiều công việc, quá nhiều mối quan hệ và cũng lắm thứ phức tạp. Vật chất đủ đầy không phải lúc nào cũng mang lại niềm vui và tiếng cười. Cuộc sống bình yên chưa chắc đã khiến ta mãn nguyện. Bằng chứng là, càng có quá nhiều thứ, con người càng mất đi nhiều giá trị tinh thần…

o0o

Tôi hay quan sát một cô bạn. Hầu hết thời gian trong ngày, cô ấy giam mình trong phòng và lên Facebook. Cô nàng này thường xuyên có những status đầy tâm trạng, khi thi than vãn khi mình bị cảm triền miên, lúc lại ngồi trách móc mối tình đã qua (trong khi chính cô ấy là người làm tình yêu tan vỡ), rồi có lúc nàng bật khóc khi cô đơn, hoặc ghi vài dòng kể lể rằng, không tìm được hướng đi cho mình, không biết mình đang thật sự cần gì và chỉ muốn chết đi cho thanh thản. Tôi không biết cô ấy gặp chuyện gì, nhưng việc học của cô nàng vẫn suôn sẻ, gia đình cũng không có gì xích mích, chỉ có chuyện tình cảm khiến cô ấy mệt mỏi trí nghĩ, mà theo tôi, cũng do tính cách phức tạp của cô ấy nên tình yêu luôn vỗ cánh bay đi…



Một trường hợp khác. Anh chàng nọ, rất đẹp, học rất giỏi, gia đình khá giả. Anh ấy có nhiều thứ mà nhiều người mơ ước cả đời vẫn không có được. Thế nhưng lúc nào anh ấy cũng thở dài. Gia đình anh ấy quá đủ đầy nên anh ấy không có động lực để phấn đấu. Anh ấy không có đam mê gì, không thích gì, vì anh ấy không thiếu thứ gì. Anh chàng cũng có người yêu, rất xinh, rất đài cát và khéo léo. Họ là một cặp đôi hoàn hảo vì cha mẹ hai bên đều rất thân nhau và có ý sắp đặt cho hai người. Nhưng anh ấy không yêu cô ấy. Những khi chỉ có một mình, ngồi ngẫm nghĩ về bản thân, anh nói: “Giá mà cuộc đời đừng cho tôi quá nhiều thứ. Chính vì quá hạnh phúc nên dần dà tôi không còn cảm nhận được nó và trân trọng nữa. Tôi phải làm gì đây khi không có việc gì để làm, không có ai đó để yêu và chẳng phải chờ đợi, hy vọng vào bất kì thứ gì?”

Mới đây, cộng đồng mạng đang xôn xao về một bài báo nói về một cặp vợ chồng ở Ấn Độ. Họ đã tự tử cùng nhau vì quá thỏa mãn với cuộc sống của mình. Họ giàu có, trí thức, và đã được đi du lịch rất nhiều nơi. Trước khi chết, họ tâm sự: "Chúng tôi đã sống cuộc sống rất vui vẻ và hạnh phúc cùng nhau. Chúng tôi đã đi du lịch thế giới, sống ở các nước khác nhau và kiếm được nhiều tiền hơn chúng tôi tưởng… Chúng tôi tin vào triết lý rằng cuộc sống của chúng tôi thuộc về nhau và chỉ có chúng tôi có quyền chọn được chết như mọi người có quyền được sống".

Rất nhiều người bình luận: “Cuộc sống ngày càng đầy đủ thì con người ngày càng…điên chăng?”, “Họ sống để giúp ích cho đời thì có ý nghĩa hơn…”, “Chắc gì họ đã hạnh phúc thực sự?”… Quá nhiều ý kiến trái chiều cho vấn đề này, nhưng nhìn chung, ta cũng thấy được rằng, hình như, đôi khi người ta không hạnh phúc chỉ vì cảm thấy bản thân mình…quá hạnh phúc. Thật mâu thuẫn!

o0o

Khi bạn cảm thấy rằng cuộc sống của mình hơi tẻ nhạt và vô nghĩa, hãy nghĩ đến người khác. Khi bạn cố tìm kiếm hạnh phúc trong cuộc sống của mình mà mãi vẫn không thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn, mãi không thể tự làm cho bản thân hạnh phúc. Bạn hãy hỏi người khác, hỏi xem điều gì khiến họ hạnh phúc và thử hạnh phúc theo cách của họ. Đảm bảo có sự khác biệt.

Cô bạn của tôi, sau khi áp dụng điều đó, đã hiểu ra rằng: “Hạnh phúc đơn giản chỉ là được mẹ khen nấu ăn ngon. Một người bạn đã nói cho mình nghe, và mình thử vào bếp một bữa thay vì cắm cúi online sáng tối. Cả gia đình cùng quây quần và trò chuyện, được mẹ khen, quan tâm hỏi han, mình mới nhận ra, đó chính là hạnh phúc”

Chàng trai có cuộc sống gần như hoàn hảo đã quan sát những người lao động và hỏi họ hạnh phúc là gì. Họ nói, rất đơn giản: “Là chúng tôi khuân xong tất cả những bao tải gạo lên xe và được nhận tiền lương trong ngày”.

Thế là anh bắt đầu thử. Rất vất vả, bởi trước giờ anh đâu quen với công việc thế này. Khi làm xong, mồ hôi nhễ nhại, quần áo bẩn hết cả, nhưng nhận được một món tiền nhỏ do chính mình tự làm nên, anh bỗng cảm thấy hạnh phúc. Anh mỉm cười. Một niềm vui nho nhỏ, nhưng có giá trị to lớn, nó giúp anh hiểu rằng, anh nên trân trọng cuộc sống của mình hơn, thay vì ghét bỏ nó.

o0o

Bạn ạ, một lúc nào đó, nếu cảm thấy không hạnh phúc, thì hãy hỏi người khác xem hạnh phúc là gì. Họ sẽ trả lời cho bạn. Có thể bạn sẽ ngạc nhiên trước những định nghĩa về hạnh phúc của họ. Nhưng thử cảm nhận và trải nghiệm mà xem, bạn sẽ thấy họ nói đúng.

Khi bạn không tự làm cho mình hạnh phúc được, thì hãy tập hạnh phúc theo cách của người khác.

Theo Demi Twinkle
Nguồn muctim.com.vn
Bỏ cuộc là trốn tránh hay tự giải thoát? Hèn nhát hay biết điểm dừng?

Tôi cũng không tự mình trả lời được câu hỏi trên nhưng tôi biết một điều, bỏ cuộc là điều dễ làm nhất. Ai cũng có thể bỏ cuôc.

Con người có một khả năng, đó là làm những việc tưởng chừng như không thể. Nhưng không phải bất cứ ai cũng có thể làm được điều đó. Phần lớn mọi người khi nghĩ rằng mình đã cố gắng hết sức và kết quả đạt được không như mong muốn, họ bỏ cuộc và đi kiếm tìm những lý tưởng khác để theo đuổi, không làm được họ lại bỏ cuộc. Những người hay bỏ cuộc là những người thường hay thất bại. Vì nếu một lần bạn bỏ cuộc, bạn sẽ dễ dàng bỏ cuộc lần thứ hai và lần thứ ba lại càng dễ hơn nữa. Và dần dần, bỏ cuộc sẽ trở thành một thói sống, mà thói sống thì khó có thể sửa được.

Cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn khi bạn tự tạo cho bạn nhiều cơ hội thành công bằng cách không bỏ cuộc. Và nó chỉ đơn giản như thế! Nếu bạn không chấp nhận một đời sống bình thường, thậm chí tầm thường thì hãy tập thói quen ngược lại với sự bỏ cuộc. Nếu bạn bỏ cuộc, cơ hội để biến ước mơ của bạn thành hiện thực sẽ vụt mất. Và kết quả là, chỉ một lần bạn bỏ cuộc thôi cũng đủ để bạn không bao giờ có lại được cơ hội đó. Và suốt cuộc đời bạn sẽ chỉ sống một cuộc sống với ngày với ba buổi ăn, làm việc quần quật quanh năm suốt tháng, không có một chút cơ hội nào để vươn lên.
Hãy thử nghĩ xem, Thomas Edison đã thất bại đến hơn 10,000 lần thử nghiệm để phát minh ra bóng đèn, nếu ông bỏ cuộc vào lần thứ 9999 thì thử hỏi nhân loại sẽ mất thêm mấy thập kỉ nữa để được "thắp sáng"?

“Rất nhiều sự thất bại trong cuộc sống đều là do người ta không nhận ra họ đã gần với sự thành công tới chừng nào khi họ chấp nhận từ bỏ công việc của mình.” – Thomas Edison

Đôi khi chỉ cần thêm một ngày, một giờ hay thậm chí vài giây nữa là bạn sẽ thành công nhưng bạn lại bỏ cuộc. Dễ thế đấy! Đừng bao giờ bỏ cuộc! Bạn có thể sửa thói quen này khi bắt đầu ngày mai. Không bao giờ là quá trễ!

Một học sinh, hiện tại đang học rất kém môn hóa không có nghĩa là sau này cậu ta không thể trở thành một thạc sĩ, tiến sĩ hóa học nếu cậu ta biết cố gắng và không chịu bỏ cuộc. Lịch sử nhân loại hàng thiên niên kỉ nay, còn có biết bao nhiêu nhà thiên tài đã từng bị coi là ngu dốt.

Đừng bỏ cuộc. Vì mỗi lần bỏ cuộc là một lần bạn quay trở lại điểm xuất phát là một lần bạn nhẫn tâm vứt đi toàn bộ cố gắng, vất vả, toàn bộ tâm huyết và thời gian mà bạn đã bỏ ra. Cuộc đời con người có mấy mươi năm, liệu sẽ đủ cho bạn có bao nhiêu lần bỏ cuộc và bao nhiêu lần bắt đầu lại?

Khi bạn đã quá mệt mỏi với cố gắng thì hãy dừng lại, nghỉ ngơi và hãy tiếp tục. Nhưng...đừng bỏ cuộc... nhá!!!

Nguồn petalia.org
Có hai anh em sống trên tầng 80 của một chung cư cao ngất. Một ngày kia về nhà sau giờ làm việc, họ choáng váng nhận ra thang máy của chung cư bị hư. Họ buộc phải leo bộ lên căn hộ của mình.

Sau khi vất vả lên đến tầng 20, thở hổn hển và mệt mỏi, họ quyết định để túi xách của mình lại đó và sẽ quay lại lấy vào ngày hôm sau. Khi lên đến tầng 40, người em bắt đầu lầm bầm và sau đó cả hai cãi nhau. Họ vừa tiếp tục những bước chân nặng nề của mình, vừa cãi nhau cho đến tầng 60. Bỗng họ nhận ra rằng mình chỉ còn 20 tầng nữa thôi. Họ quyết định ngừng cãi và tiếp tục leo lên trong sự bình an. Họ yên lặng leo lên và cuối cùng cũng đến được căn hộ của mình. Đến nơi họ mới phát hiện đã để chìa khóa nhà trong túi xách lúc nãy để lại ở tầng 20.

Câu chuyện này cũng tựa như cuộc đời chúng ta. Nhiều người sống trong sự kỳ vọng của cha mẹ, thầy cô và bạn bè khi còn bé. Chúng ta hiếm khi thực hiện những gì mình thật sự muốn, luôn chịu rất nhiều áp lực và sự căng thẳng đến nỗi đến năm 20 tuổi, chúng ta mệt mỏi và quyết định vứt bỏ gánh nặng này đi.

Chúng ta sống một cách năng nổ và có những ước mơ lớn. Nhưng khi đến 40 tuổi, chúng ta bắt đầu đánh mất tầm nhìn và những giấc mơ của mình, cảm thấy không thỏa mãn và bắt đầu phàn nàn, chỉ trích. Đến tuổi 60, chúng ta nhận ra mình không còn nhiều thì giờ nữa để phàn nàn và chúng ta bước đi trong sự bình an, thanh thản. Chúng ta nghĩ không còn điều gì làm mình thất vọng nữa. Và rồi chợt nhận ra rằng không thể nào ngơi nghỉ trong sự bình an vì chúng ta còn những giấc mơ chưa thực hiện được - những giấc mơ mà chúng ta vứt bỏ cách đây 60 năm.

Vậy ước mơ của bạn là gì? Hãy đi theo những ước mơ của mình để không phải sống trong sự tiếc nuối.


Trích Hạnh phúc mi ở đâu? - Nhà xuất bản Văn hóa Thông tin
Đó là một bài kiểm tra kỳ lạ nhất từ khi tôi đi học. Hôm đó, thầy giáo vào lớp và phát cho mỗi người chúng tôi một bài kiểm tra toán. Bài kiểm tra được chia làm đề riêng lẻ, có ghi chú rất rõ ràng ngay từ đầu: loại một gồm những câu hỏi vừa dễ, vừa khó, nếu làm hết sẽ được 10 điểm. Loại 2 là đề bài ở mức trung bình, làm hết sẽ được 8 điểm. Loại 3 có tổng điểm là 6 với những câu hỏi rất dễ. Học sinh có quyền lựa chọn làm một trong ba đề đó. Vì thời gian khá gấp gáp, lại e ngại không làm được bài khó nên phần lớn, chúng tôi đều cắm đầu vào làm ngay loại đề số 3 hoặc số 2 cho ăn chắc.

Một tuần sau khi thầy giáo trả bài kiểm tra, chúng tôi còn ngạc nhiên hơn lúc nhận được đề bài vì thầy không hề chấm, cứ ai làm dề nào thì thầy cho đúng tổng điểm của đề đó, bất kể sai hay đúng. Quá ngạc nhiên, chúng tôi đã hỏi thầy, các bạn có biết câu trả lời của thầy là gì không?

Thầy đã nói với chúng tôi rằng đó không phải là bài kiểm tra kiến thức mà là bài kiểm tra sự tự tin. Thầy nói ai trong chúng tôi cũng muốn đạt điểm 10 nhưng ít ai dám vượt qua thử thách để biến ước mơ đó thành sự thật. Chúng tôi biết nếu làm đề 10 điểm, chúng tôi sẽ phải làm thêm những câu hỏi khó nên đã bỏ cuộc ngay từ đầu mà không hề ngó qua để nhận thấy rằng số câu rất dễ trong đề này cũng vừa tròn với tổng số điểm là 6

Có những việc nhìn bề ngoài thì tưởng chừng như là khó nên chúng ta thường rút lui ngay từ phút đầu tiên mà không hề cân nhắc. Nhưng đôi khi chúng ta cũng nên mạo hiểm một lần vì nếu không vượt chướng ngại vật thì làm sao biết khả năng của mình đến đâu, và làm sao về đích như ước mơ của mình.

Trích Hạnh Phúc mi ở đâu?, NXB Văn hóa thông tin
Một cậu bé có tính xấu là rất hay nổi nóng. Một hôm cha cậu bé đưa cho cậu một túi đinh và nói với cậu bé rằng mỗi khi cậu nổi nóng thì hãy chạy ra đằng sau nhà đóng một cái đinh lên hàng rào gỗ.

Ngày đầu tiên, cậu bé đã đóng 37 cái đinh lên hàng rào. Nhưng sau vài tuần cậu bé đã tập kiềm chế cơn giận của mình và số lượng đinh cậu đóng lên hàng rào mỗi ngày một ít đi. Cậu nhận thấy rằng kiềm chế cơn giận của mình thì dễ hơn là phải đóng cây đinh lên hàng rào.

Một ngày kia, cậu đã không nổi giận một lần nào suốt cả ngày. Cậu nói với cha và ông bảo cậu hãy nhổ một cái đinh ra khỏi hàng rào mỗi một ngày mà cậu không hề nổi giận với ai dù chỉ một lần.

Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một bữa cậu bé tìm cha mình báo rằng đã không còn một cái đinh nào trên hàng rào nữa. Cha cậu đã cùng cậu đến bên hàng rào. Ở đó ông nói với cậu rằng "Con đã làm rất tốt, nhưng hãy nhìn những lỗ đinh trên hàng rào. Hàng rào đã không thể giống như xưa nữa rồi. Nếu con nói điều gì trong cơn giận dữ, những lời nói đó cũng giống như những lỗ đinh này, để lại những vết sẹo trong lòng người khác. Dù sau đó con có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, vết thương đó vẫn còn ở lại. Vết thương tinh thần cũng đau đớn như những vết thương thể xác vậy. Những người xung quanh ta, bạn bè ta là những viên đá quý. Họ giúp con cười và giúp con trong mọi chuyện. Họ nghe con nói khi con gặp khó khăn, cổ vũ con và luôn sẵn sàng mở rộng tấm lòng mình cho con. Hãy nhớ lấy lời cha..."

Nguồn songdep.xitrum.net
Có thể ví von rằng mỗi con người chúng ta như loài chim đại bàng dũng mãnh, sinh ra để thuộc về bầu trời. Tận sâu trong mỗi người là niềm say mê cháy bỏng mong muốn đạt được những ước mơ trong cuộc đời. Và câu chuyện con đại bàng kể rằng:

Ngày xưa… một người đàn ông nọ tìm thấy một quả trứng chim đại bàng, nhưng không biết nên đã đặt nó vào ổ gà mái đang trong thời kỳ ấp trứng. Chim đại bàng con cùng nở ra và lớn lên với đàn gà con. Từ nhỏ cho đến lớn, con đại bàng con đều làm những việc mà những con gà thực thụ làm và luôn nghĩ mình là con gà không hơn không kém: nó đào đất tìm giun và côn trùng, kêu cục tác, cũng vỗ cánh và bay được một ít trên không trung. Năm tháng trôi qua, con “đại bàng-gà” cũng đã trưởng thành.

Một ngày đẹp trời nọ, nó nhìn lên bầu trời và thấy một con chim rất đẹp, dũng mãnh lướt đi trong gió. Nó ngước nhìn con chim đang bay đầy vẻ kính sợ, và hỏi những con gà quanh đó “Ai đấy?” “Đó là chim đại bàng, chúa tể của các loài chim.”, một trong những con gà trả lời. “Ông ấy thuộc về bầu trời, còn chúng ta thuộc về mặt đất – vì chúng ta là gà.”

Và như thế, con chim đại bàng đã cam chịu với số phận của mình, nó đã sống và chết như một con gà, vì nó luôn nghĩ mình chỉ là một con gà mà thôi. Thiếu sót lớn nhất trong cuộc đời con “đại bàng-gà” này chính là niềm say mê khám phá bản thân. Nó chưa bao giờ mơ ước được bay và chưa bao giờ học bay để có thể tự tin bay vút lên trời xanh như tổ tiên ngàn đời của mình.

PQ (Passion Quotient) là gì?

PQ là chỉ số chỉ sự say mê của mỗi người dành cho việc anh ta làm, gọi tắt là chỉ số say mê (PQ). Có người đã ví von rằng: “Chỉ số IQ giống như một đoạn mạch ADN rất vững chắc và rất khó để cải thiện. Còn chỉ số PQ là chất lửa trong mỗi con người, chúng ta hoàn toàn có thể điều chỉnh được ngọn lửa đó.”

Chỉ số PQ của con người không thể đo lường một cách chính xác. PQ không thể hiển thị dưới dạng con số hay thống kê như IQ, nó chỉ mang tính ước đoán, hàm ý và tượng trưng. Người có chỉ số PQ cao là một tài sản quý.

Trong công việc, những nhân viên làm việc với lòng say mê cao là những người được các sếp quý trọng. Ngọn lửa say mê đến từ định hướng đúng trong công việc, chọn nghề phù hợp với năng lực và sở trường, vào trí thông minh của mỗi người. Những người có chỉ số PQ cao bao giờ cũng là tài sản quý của một cơ quan, tổ chức. Những phẩm chất thường thấy ở họ là:

- Yêu thích công việc mình làm.

- Luôn toàn tâm toàn ý hoàn thành công việc đạt chất lượng cao.

- Thất bại chỉ kích thích họ suy nghĩ thêm thấu đáo, chứ không làm họ nản chí.

- Họ làm việc không kể giờ giấc, hay ít ra cũng thường xuyên suy nghĩ về công việc ngay cả trong lúc nghỉ ngơi, nên họ thường tìm ra được những giải pháp độc đáo và sáng tạo.

- Họ luôn luôn nghĩ đến việc sẽ làm tiếp theo và tìm cách chạy đua với thời gian.

Virender Kapoor, tác giả quyển sách "The Greatest Secret of Success: Your Passion Quotient" (Bí mật lớn nhất của thành công: chỉ số say mê) cho rằng "Chất lửa trong con người, hay chính là chỉ số say mê, đã đóng góp rất nhiều cho những thành tựu kỳ diệu của nhà khoa học thiên tài Albert Einstein hơn cả chỉ số IQ của ông."

Theo kienthuckinhte.com
Bạn sẽ khám phá ra chính mình
đang ở một bậc cao hơn
sau mỗi lần bạn vượt qua nghịch cảnh
Thomas Edison.

Đôi khi, có ai đó vô tình bước vào cuộc đời bạn, bạn sẽ không biết trước được người đó sẽ là ai và chỉ đến khi gặp họ, bạn mới biết họ có ý nghĩa quan trọng với bạn như thế nào. Họ giúp bạn nhạn ra được chính mình là ai và người mà bạn muốn trở thành.

Đôi khi có những việc xảy đến với bạn dường như thật đau đớn và quá sức chịu đựng. Nhưng khi vượt qua rồi, bạn mới nhận ra rằng nếu không có những biến cố đó, bạn đã không thể trưởng thành hơn và biết được sức mạnh của chính mình.

Mọi việc xảy ra điều có lý do của nó, không có chuyện gì là tình cờ và may mắn cả. Tất cả mọi bệnh tật, mất mát hay những giây phút khó khăn chính là thử thách của cuộc sống. Không có những thử thách này, bạn sẽ khoog có cơ hội để nhận ra đâu là điều thật sự quan trọng và có ý nghĩa đối bạn.

Đôi khi, chính những trãi nghiệm cay đắng sẽ giúp bạn chiêm nghiệm cuộc sống mình một cách rõ ràng và chính xác hơn. Một thất bại luôn chứa đựng niềm hy vọng. Một kết thúc bao giờ cũng đi liền với một sự khởi đầu, nếu bạn nhận ra.

Nếu ai đó làm bạn tổn thương, đau buồn hay làm tan nát trái tim bạn, hãy tha thứ cho họ vì chính họ sẽ giúp bạn nhận ra giá trị của niềm tin.

Hãy thử nói chuyện với những người trước giờ bạn chưa từng trò chuyện và nên lắng nghe họ một cách chân tình.

Hãy tự nhủ rằng mình là một người vững vàng. Vì nếu bạn không tin vào chính bạn, sẽ rất khó khiến người khác tin vào bạn được. Bạn có thể tạo nên cuộc sống của mình với bất cứ điều gì bạn muốn, và sống trọn vẹn với ai đó.

Nếu ai đó yêu bạn thật sự, hãy trân trọng tình cảm ấy và mở lòng ra với họ, không chỉ bởi họ yêu bạn, mà còn bởi họ đang giúp bạn biết cảm nhận và nhìn cuộc sống bằng một tâm hồn sâu sắc.

Bạn không bao giờ biết trước điều gì đang chờ đón bạn ngày mai. Hãy sống hết mình cho hôm nay và tin tưởng vào ngày mai cho dù bất cứ điều gì xảy ra đi nữa.

Trích Hạt giống tâm hồn tập 4
“Hạt giống tâm hồn từ những điều bình dị”
Gần một cổng trường ở thành phố New York gần đây bỗng xuất hiện một người bán bóng bay. Bọn trẻ con xúm đông xúm đỏ để xem anh bơm những quả bóng bay lớn, sặc sỡ và buộc vào sợi dây dài cho chúng bay cao.



Lúc đầu anh ta bơm một quả bóng trắng, rồi bóng đỏ, rồi bóng vàng. Rất nhiều trẻ con xúm xít xung quanh, một vài đứa bỏ tiền ra mua bóng. Đứa trẻ nào cũng tò mò hỏi đủ thứ câu hỏi về những trái bóng lớn. Duy chỉ có một cậu bé da đen, mặc quần áo cũ mèm, bị chen lấn bật ra ngoài và đứng im lặng một góc. Dường như cậu ta rất nhúc nhát và cũng không có bạn bè vì cậu ta chẳng nói chuyện với ai và cũng chẳng hỏi câu nào, chỉ nhìn những trái bóng chăm chú.



Cho đến khi bọn trẻ đã mua xong bóng bay và chúng vãn đi một chút, người bán bóng mới vẫy cậu bè da đen lại gần. Anh hỏi cậu bé:



- Cháu nghĩ nếu chú bơm một quả bóng màu đen thì nó có bay lên không?



Cậu bé rụt rè đáp:



- Cháu....cháu không chắc...



Người bán bóng nhìn thẳng vào mắt cậu bé và nói chậm, rõ ràng:



- Chắc chắn là nó sẽ bay lên! Không phải là màu của quả bóng, mà chính thứ bên trong quả bóng mới làm cho nó bay cao, cháu hiểu không?



Sưu tầm
Tôi yêu đám cỏ ba lá xanh non mơn mởn buổi bình minh, những giọt sương long lanh còn đọng lại, lấp lánh như ngàn hạt ngọc...Loài cỏ bé nhỏ ấy đươc thượng đế ban ra với ba cánh mỏng...đôi khi một cây cỏ nào đó được mang thêm một lá nữa. Mỗi lá lại có một ý nghĩa riêng....Bạn đã biết điều đó chưa?....



Chuyện kể rằng nơi thảo nguyên xa xôi, có một cây cỏ xanh nhỏ bé, hát ngân nga trong những cơn gió nhẹ, bài tình ca tặng cây bụi đứng bên. Cây bụi ơi sao chẳng ngoái nhìn, cứ mải mê ngóng những ong và bướm, cứ buồn bã vì mình không có được nét rực rỡ hướng dương hay thơm ngát nụ hồng… Cây bụi không biết có một kẻ hết lòng, tặng cho Cây cả tình yêu, niềm tin, hy vọng, dồn màu xanh vào ba cánh trái tim căng mọng, yêu đơn phương không mong đợi điều chi.



Mỗi ngày mới khi màn đêm vừa đi, Cỏ ba lá ngước nhìn mặt trời với khát khao duy nhất, vầng dương ơi hãy lắng nghe tiếng lòng em chân thật, nguyện làm tất cả để Cây bụi được vui.. có thể chăng ban một đoá hoa thôi, là Cây bụi sẽ có được tình yêu của ong và bướm. Cỏ ba lá nhỏ nhoi nhưng tình yêu rộng lớn, có thể làm gì để thực hiện ước mơ? Trên thảo nguyên mây trắng vẫn lững lờ, gió bay qua thì thầm “cần một điều may mắn… chỉ khi nào Cỏ có bốn lá thôi…”



Cỏ chợt buồn vì điều đó quá xa xôi, vậy ra trong cuộc đời không chỉ cần có tình yêu, niềm tin, hy vọng… Khẽ nghiêng mình ngắm ba trái tim bé bỏng, làm sao có được một lá thứ tư? Cây bụi đứng bên vẫn ủ rũ trầm tư, Cỏ ba lá run run “vì cây em sẽ…” Cây bụi vô tâm không nghe thấy có âm thanh rất nhẹ…tiếng một trái tim vừa tự vỡ làm đôi. Cỏ ba lá giờ có bốn cánh rồi, cây bụi nở bừng những bông hoa sặc sỡ, vui sướng hân hoan trong nắng vàng rạng rỡ, đâu biết dưới chân Cỏ đang héo dần đi…



Hạnh phúc khi yêu là được cho đi... tình yêu đó lớn đến vỡ đôi trái tim em xanh mướt, để nhắn nhủ những ai đang kiếm tìm: may mắn không tự nhiên có được, mà đến từ tình yêu và những trái tim biết sống vị tha.

Nguồn Hoathuytinh
Kofi Annan là Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc, nhân dân các nước biết đến ông như một sứ giả thiện chí trong những cuộc đàm phán, hòa giải…



Kofi Annan lớn lên từ một khu ngoại ô khốn khó của một đất nước nghèo nhưng học hành rất thông minh, luôn đứng nhất lớp. Có một câu chuyện mà cậu bé Kofi Annan còn nhớ mãi, đó là lần thầy giáo đưa ra một tờ giấy trắng, trên đó có một vệt đen rất dễ nhìn thấy và đặt câu hỏi: “Các em thấy gì trên tờ giấy trắng này và hãy nên nhận xét của mình?”



Kofi Annan cùng nhiều bạn khác giơ tay lên phát biểu với những hiểu biết riêng nhưng có chung một “điểm thấy” là “có vệt mực đen”. Thầy giáo lắc đầu và nói: “Các em trả lời đều không sai, vệt đen quả là rất nổi bật trên trang giấy trắng. Nhưng này các em, sao không ai trong mỗi chúng ta nhận ra rằng tờ giấy này còn nhiều khoảng sạch lắm, có hữu ích lắm. Ta có thể viết lên đó những dòng chữ có ích cho đời, những trang viết mà nội dung, ý nghĩa của nó có thể giúp ta quên đi vệt đen gần đó. Đáng gì một chấm đen, một vệt đen mà bỏ đi trang giấy trắng quý giá”.



Thầy giải thích tiếp: “Trong mỗi con người chúng ta cũng vậy, giữa những ngang trái trong cuộc sống, có người cũng sẽ mắc lỗi lầm, nhưng chúng ta phải có cái nhìn xa hơn, toàn diện hơn về người đó. Đừng quá chú trọng vào lỗi lầm của họ mà không thấy được những ưu điểm, tích cực có trong con người họ”.



Ngày nay trong các cuộc diễn đàn, hội nghị chính thức hay “không cà-vạt”, khi được hỏi bí quyết về những thành công trong cuộc sống và trong sự nghiệp chính trị, Kofi Annan đều kể lại câu chuyện “vệt mực đen trên trang giấy trắng” và câu kết bao giờ cũng là: “…Chúng ta phải có lòng bao dung, vị tha, phải có cái nhìn giàu tính nhân ái các bạn ạ!”.

Sưu tầm

Như tên gọi, bướm đêm Hoàng đế là loài bướm uy nghi nhất trong các loài bướm. Khi bay, nó sải đôi cánh rộng trông rất uy nghi.

Trước khi thành một con bướm trưởng thành, nó phải trải qua giai đoạn nhộng, trong một cái kén. Điều thú vị nhất về cái kén của bướm Hoàng đế chính là ở chỗ miệng kén của nó rất hẹp
Để thành bướm, nhộng bướm đêm Hoàng đế buộc phải thu, ép chặt thân mình lại sao cho có thể chui qua khỏi cái miệng kén bé tí ấy. Một ngày nọ, khi quan sát một con nhộng đáng thương đang cố gắng hết sức để len ra khỏi cái kén, một nhà khoa học “tốt bụng” đã quyết định giúp đỡ nó bằng cách dùng một con dao mổ rạch miệng kén cho rộng ra để nó chui ra được dễ dàng hơn. Quả thật con nhộng đã chui ra khỏi cái kén dễ dàng mà không phí nhiều công sức, nhưng con nhộng tội nghiệp ấy đã không thể bay lên khi rời khỏi kén. Nó chỉ biết trườn trên mặt đất. Vài ngày sau, nó chết lúc đang cố gắng trườn trên mặt đất thay vì sống hết cuộc đời bay lượn trên không trung với đôi cánh uy nghi của mình!
Đã quá muộn màng khi khám phá ra rằng để có thể bay lên, nó phải trải qua một quá trình ép chặt cơ thể mình lại để len ra khỏi miệng kén chật hẹp bởi vì trải qua quá trình ép chặt cơ thể như thế, một chất dịch sẽ được tiêm vào các gân cánh của nó và làm cho nó bay lên được một khi thoát ra khỏi kén!
Bạn thấy không, những nỗi vất vả của cuộc sống, những đau khổ, tổn thương, tất cả đều rất cần thiết nếu bạn muốn “thành đạt”. Vì thế, thay vì nguyền rủa và báng bổ, hãy cố gắng thấu hiểu và yêu thương chúng khi bạn “có dịp” nếm trải chúng vì chúng chính là một phần quan trọng trong quá trình tạo nên một con người.

“Cá tính không thể phát triển trong nhàn hạ và êm ả được. Chỉ khi trải qua những kinh nghiệm gian nan và đau khổ, tâm hồn mới trở nên cứng rắn, trí óc mới trở nên tinh tế, hoài bão được hình thành và cuối cùng đạt đến thành công” – Hellen Keller.

Trích Dare to fail - Billi P.S Lim
Có một anh chàng họa sĩ từ lâu ôm ấp ước mơ để lại cho hậu thế một tuyệt tác. Và rồi một ngày kia chàng bắt tay vào việc. Ðể tránh sự ồn ào náo nhiệt của cuộc sống thường nhật, chàng dựng một khung vẽ rộng 30 mét vuông trên sân thượng một tòa nhà cao tầng lộng gió. Người họa sĩ làm việc miệt mài suốt nửa năm. Chàng say mê bức họa tới mức quên ăn quên ngủ. Khi bức tranh hoàn thành, nó sẽ đưa tên tuổi của chàng sống mãi với thời gian.

Một buổi sáng nọ, như thường lệ, chàng họa sĩ tiếp tục hoàn chỉnh những nét cọ trước sự trầm trồ của hàng chục du khách tham quan. Tuy nhiên sự có mặt của đám đông không hề ảnh hưởng tới họa sĩ. Chìm đắm trong cơn say mê điên dại, chàng ngây người nhìn ngắm thành quả lao động sáng tạo của mình. Cứ thế, chàng từ từ lùi ra xa để chiêm ngưỡng bức tranh mà không biết rằng mình đang tiến tới mép sân thượng. Trong số hàng chục người khách tham quan đang bị bức tranh hút hồn, chỉ có vài người phát hiện ra mối nguy hiểm đang chờ đón người họa sĩ: chỉ lùi một bước nữa là chàng sẽ rơi tõm xuống khoảng trống mênh mông cao cả trăm mét.Tuy nhiên, không ai có can đảm lên tiếng vì biết rằng một lời cảnh báo có thể sẽ khiến người họa sĩ giật mình ngã xuống vực thẳm.

Một sự im lặng khủng khiếp ngự trị trong không gian. Bất chợt một người đàn ông tiến tới giá vẽ. Ông ta chộp lấy một cây cọ nhúng nó vào hộp màu và bôi nguệch ngoạc lên bức tranh. Một sự hoàn mỹ tuyệt vời đã bị phá hủy. Người họa sĩ nổi giận, anh ta gầm lên đùng đùng lao tới bức vẽ, giật cây cọ từ tay người đàn ông nọ. Chưa hả giận, người họa sĩ vung tay định đập cho người đàn ông nọ một trận. Tuy nhiên, hàng chục người xung quanh cũng đã kịp lao tới, giữ lấy người họa sĩ và giải thích cho anh ta hiểu tình thế. Rồi một vị cao niên tóc bạc phơ đến bên chàng họa sĩ và nhẹ nhàng nói: "Trong cuộc đời, chúng ta thường mải mê phác ra những bức tranh về tương lai. Tuy rằng bức tranh đó có thể rất đẹp, rất quyến rũ nhưng chính sự quyến rũ, mê hoặc về những điều sắp tới đó thường khiến chúng ta không để ý tới những mối hiểm họa gần kề, thậm chí là ngay dưới chân mình".

Vậy nên, nếu như có ai đó bôi bẩn, làm hỏng bức tranh về tương lai mà ta dày công tô vẽ, xin bạn chớ nóng vội mà oán giận. Trước tiên hãy xem lại hoàn cảnh thực tại của chính mình. Biết đâu một vực thẳm đang há miệng chờ đón ngay dưới chân bạn.

Nguồn song dep.xitrum.net
Hạnh phúc không phải là phải có nhiều bạn, chỉ cần có một người bạn có thể hiểu mình, và mình cũng hiểu họ để chia sẻ, có thể nói ra với nhau tất cả mà không hề tính toán.

Hạnh phúc là có khi có thể sống thật với con người của mình, sống theo trái tim của mình chứ không phải núp dưới một tấm mặt nạ nào. Có thể khóc khi buồn - buồn thật sự và có thể cười khi vui, dù chỉ là một niềm vui nhỏ.
Hạnh phúc là mỗi buổi sáng thức dậy là một ngày mới với những dự định mới, không vương vấn chuyện hôm qua và cũng chẳng phải lo nghĩ chuyện ngày mai! Hãy sống tốt ngày hôm nay bạn nhé!

Hạnh phúc là cảm thấy vui khi những người xung quanh mình hạnh phúc và điều đó sẽ lại càng tuyệt vời hơn khi chính mình là người mang đến điều đó cho họ.

Hạnh phúc là khi ta biết cách để đứng dậy, cách để quên đi nỗi đau, biết tiến lên phía trước một cách lạc quan! Hãy vui lên vì hạnh phúc đang nằm trong tầm tay của mỗi người và quan trọng là bạn có nắm giữ được nó hay không?

Hạnh phúc là những khi buồn nhất, tuyệt vọng nhất rồi bất chợt nhận ra cuộc đời này thật đáng sống, thật đáng để chúng ta lạc quan.

Hạnh phúc là những khi phóng xe đắm mình trong cơn mưa, vẫn cảm nhận được cảm giác man mát và dễ chịu.

Hạnh phúc là những lúc tụ họp ăn uống với bạn bè, nói bất cứ thứ gì cũng không ngại!

Hạnh phúc là những khi tự cho phép mình được say một chút, được lâng lâng một chút?!

Hạnh phúc là khi có một người để nghĩ tới, để nhớ và để có động lực hoàn thiện bản thân, hoàn thiện con người mình.

Hạnh phúc là khi bất chợt gặp lại một người bạn cũ, thấy họ thật khác, thật trưởng thành.

Hạnh phúc là khi phát hiện ra rằng có người đang nhớ tới mình, đang nghĩ về mình, dù chỉ một chút mà thôi ….

Sưu tầm
Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình không có một người bạn nào cả?” trong khi bạn lại không chịu mở rộng trái tim để bạn bè có thể đến với bạn.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình lại luôn luôn nếm mùi thất bại?” trong khi bạn vẫn chưa dốc hết toàn bộ sức lực trong mọi công việc để tiến tới thành công.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mọi người lại đối xử với mình tệ như vậy?” trong khi bạn vẫn chưa chắc là mình đã đối xử thật tốt với mọi người xung quanh.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình không được như mọi người?” trong khi bạn đâu hề biết rằng có hàng triệu người đang ao ước có được cuộc sống như bạn.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình không có được hạnh phúc?” trong khi bạn vẫn mải mê theo đuổi hạnh phúc ở đâu xa xôi nên không kịp nhận ra chúng đang hiện diện ngay bên cạnh, thậm chí ngay trước mắt bạn.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao cuộc sống của mình lại nhàm chán đến thế?” trong khi bạn vẫn chưa nỗ lực tìm ra mục tiêu đích thực của đời mình để theo đuổi.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình vẫn chưa tìm được một tình yêu mới?” trong khi bạn vẫn cứ mãi ngồi đó với những hoài niệm về người yêu cũ.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình chẳng nhận được gì từ cuộc sống?” trong khi bạn vẫn chưa làm được chút gì để góp phần làm đẹp cho cuộc sống của mình.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình lại không thể có được một tình yêu đích thực?” trong khi bạn vẫn chưa dám chắc là mình hiểu rõ khái niệm tình yêu.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao chẳng ai hiểu mình cả?” trong khi bạn luôn che giấu cảm xúc và chẳng bao giờ cho người xung quanh cơ hội để có thể lắng nghe.

Có khi nào…

...Cuộc sống không hề làm khó bạn mà chính bạn đã tự làm khó mình bằng cách đặt ra những câu hỏi đại loại như: “Tại sao lại thế này?... Tại sao lại thế kia?...”. Không ai có thể trả lời giúp bạn mà chính bạn phải tự đi tìm lời giải đáp cho mình. Hãy luôn nghĩ về người khác trước khi nghĩ đến bản thân, chắc chắn lúc đó bạn sẽ hài lòng với câu trả lời của chính mình. Và đừng quên luôn đặt câu hỏi: “Mình đã làm được gì?” trước khi tự hỏi: “Mình đã nhận được gì?” nhé! Tôi tin là bạn sẽ thành công!

Theo songdep.xitrum.net
Bạn đã bao giờ để ý rằng khi bạn cảm thấy nhớ một người nhiều nhất là khi người đó ngay bên cạnh bạn mà người đó không phải là của bạn?

Bạn đã bao giờ để ý rằng điều nào đau lòng hơn: nói về một điều rồi về sau ước giá như bạn không nói; hay là không nói gì để rồi về sau ước giá như bạn nói...?

Bạn có bao giờ để ý rằng, những điều quan trọng nhất luôn là những điều khó nói nhất?

Bạn có bao giờ ngại nói với một người rằng bạn yêu mến người đó? Nếu bạn nói, có thể họ sẽ làm bạn đau lòng. Nhưng nếu bạn không nói, bạn có thể làm đau lòng họ.

Bạn đã bao giờ cảm thấy ngại quan tâm đến một người nào đó quá nhiều, đơn giản vì bạn sợ người đó không quan tâm lại bạn nhiều như thế, hoặc thậm chí là chẳng quan tâm chút nào đến bạn?

Bạn có bao giờ nghĩ rằng, cuộc sống ngập những rủi ro và cần những bước nhảy vọt?

Đừng là một con người luôn phải nhìn lại để tự hỏi mình có thể có gì, mình đã không nên làm gì… Vì không ai đợi bạn được mãi mãi.

Sưu tầm
(Traidatmui.com)- Dù cà vạt từ lâu đã trở thành đồ trang sức không thể thiếu của các quý ông nhưng không phải ai cũng thành thạo trong việc sử dụng nó. Nếu không khéo tay, bạn có thể chọn thắt kiểu "Four in hand".



Thắt kiểu "Four in hand"
Đây là cách thắt đơn giản nhất với bốn động tác cơ bản và cũng là cách thắt nhanh nhất. Đặc điểm của cách thắt này là nút thắt nhỏ, chặt và bất đối xứng. Kiểu này phù hợp với cổ áo có khuy chuẩn, và cà vạt làm từ chất liệu dày.

Kiểu Windsor
Cách thắt cà vạt này được sử dụng phổ biến vào những năm 1930, là cách phức tạp hơn và quả trám cũng to hơn. Nó phù hợp với cổ áo rộng, thích hợp cho những buổi phóng vấn xin việc, thuyết trình...

Kiểu bán Windsor
Đây là cách thắt Windsor đã được đơn giản hóa. Có thể dùng với các loại áo, và các loại cà vạt bằng vải mỏng và trung bình.

Kiểu Pratt
Cách thắt này được một người Mỹ phát minh vào năm 1989 là đóng góp mới nhất vào nghệ thuật thắt cà-vạt. Thích hợp cho mọi loại quần áo với cà vạt từ chất vải mỏng hoặc dày tùy thích.

Gập cà vạt

Thông thường, cà vạt được treo ở mắc cùng với áo sơ mi. Nhiều quý ông thường thắt sẵn để tiện lợi hơn khi sử dụng. Tuy nhiên, những lúc đi xa hoặc đi công tác, tốt nhất là bạn nên gập cà vạt đúng cách để giữ cho nó không bị nhăn hoặc bị tạo thành nếp gấp khi sử dụng.

Sau đây là cách gập cà vạt chuẩn:

Theo vnexpress.net
(Traidatmui.com) - "1...2...3" hay "oẳn tù tì", những đứa trẻ luôn đếm như thế trong biết bao trò chơi của chúng. Một lần tôi hỏi đứa em: "Sao em không đếm từ số 0: 0...1...2...3?". Em nhìn tôi ngạc nhiên.

Mỗi số đều bằng số 0 cộng với chính nó. Đó là điều tất nhiên mà cũng chẳng có ý nghĩa gì, việc gì phải viết thế. Nhưng khi một người vô danh không ai biết tới cộng nghị lực và tài năng, trở thành một nhà bác học lừng danh; một bác nông dân từ bàn tay trắng cộng lòng quyết tâm, sự tháo vác, vượt lên đói nghèo, làm giàu cho gia đình và quê hương, thì quả thật "Số 0" không phải là vô nghĩa.
Bạn hãy bắt đầu đếm từ "Số 0", bắt đầu từ bản thân mình, cộng niềm tin và tri thức tuổi trẻ, bạn sẽ biết mình bắt đầu từ đâu đến đâu, đừng đếm những đồng tiền mồ hôi nước mắt của bố mẹ, từ những ngôi nhà hay từ những chiếc xe đắt tiền rú ầm trong đêm. Những con số đếm từ những thứ đó không thể đứng vững trong cuộc sống, bởi dưới chân họ không phải thứ gì họ tự làm ra, họ không biết bắt đầu từ đâu và cũng không biết mình sẽ đi đến đâu. Không có nơi bắt đầu cũng không có điểm kết thúc.

Bắt tay vào mọi việc từ con "số 0" và là nên cả thế giới, dù đó là một thế giới nhỏ của riêng mình thì bao giờ cũng cảm thấy vui sướng nhiều hơn khi phải phụ thuộc vào người khác, đúng không?

Chúng ta biết nói "Không" với những nhu cầu chưa đúng lúc của bản thân, biết nói "Không" trước những cám dỗ nguy hiểm của cuộc sống, biết nói "Không" trong hôm nay để có nhiều trong ngày mai.

1,000,000 lớn hơn 999,999 cho dù nó gồm rất nhiều số 0, nhưng nếu các bạn đảo các số 0 lên trước thì chúng trở nên vô nghĩa và trở thành con số hầu như không đáng kể bên cạnh 999,999, nó sẽ càng vô nghĩa khi bạn nói: "Tôi không biết!", "Tôi không làm được!", "Tôi không thể!".

Hãy hiểu số 0 và đặt nó đúng chỗ, bạn sẽ ngạc nhiên trước ý nghĩa của con số tưởng như vô nghĩa này.

Sưu tầm
| Copyright © 2013 Trái Đất Mũi